Lấy chồng mới được 2 năm, Thơm chuyển sang làm người mẹ đơn thân với cậu con trai nhỏ - kết quả của một cuộc tình mang hình… tia chớp.
Chuyến xe “định mệnh”
Chị Thơm nói tui “phòng không mông quạnh” từ năm 21 tuổi đến giờ, tính ra đã gần chục năm rồi.
Thấy chị hay cười, tôi mạnh dạn hỏi về cuộc hôn nhân chóng vánh của chị. Điều không bình thường là chị kể câu chuyện buồn của mình một cách bình thường, thậm chí dí dỏm nữa là khác.
Chị kể rằng chị lấy chồng năm một ngàn chín trăm… lâu lắc. Có gì đâu, một xe tải nổ lốp, dừng trước nhà. Tay tài xế cỡ ba mấy tuổi ra vô mượn đồ, xin nước, chọc ghẹo chị mấy câu, nói anh chưa vợ, OK anh không? Chị nói anh hôi xăng dầu quá, ai thèm. Nhưng mẹ chị thích gã này. Bả nói: “Mày đã 19, lấy chồng được rồi. Nó là tài xế xe tải, lái chiếc xe dài ngoằng, của nả đó chứ đâu, mày chê rồi ân hận đó con”.
Mẹ chị nói không sai. Thời buổi này, không phải con trâu mà xe tải chính là đầu cơ nghiệp. Mấy đứa bạn xúm vào nói Thơm ngu, lái xe có giá vậy mà bày đặt chần chừ, đứa khác nó nẫng mất thì ngồi đó mà khóc. Nhưng Lâm, anh trai chị, thì khác. Anh nói bình tĩnh, để “sưu tra” cái đã, mấy ông tài xế là chúa lưng đèo cuối dốc, đâu cũng là “quê hương”. Nghề nguy hiểm đó. Hơn nữa, mười ông thì hết bốn năm ông mèo mỡ vợ con khắp nước. Ớn lắm.
Chiếc xe thiệt lạ. Hư đâu không hư, cứ nhè trước nhà chị mà hư. Lần nào tài xế cũng ra vô nhờ vả rồi tặng cho gia đình, khi thì xấp vải, khi thì vài cân đường, khi thì bao gạo. Khanh, tên tài xế, lái xe vào… đời Thơm bằng những thứ quà cáp ấy. Lần lượt hết mẹ rồi tới cha Thơm đi nhờ xe Khanh vào Nam thăm bà con. Thơm cũng “thử” quá giang một chuyến. Và đó là chuyến xe “định mệnh”: Một sinh linh cựa quậy trong bụng chị.
Tình yêu… xuống cấp
Cái bầu lum lum của Thơm khiến lễ cưới chỉ còn là mâm cơm cáo ông bà. Quà cưới cha mẹ cho vợ chồng Thơm là cái rẫy bạch đàn. Khanh bán hai lốp xe “chôm” xây trại chăn nuôi rồi rủ vợ ở luôn trên đó.
Ra riêng, tính vũ phu của Khanh lộ rõ. Một bữa cùng vợ luồn rừng lùa dê, Khanh đi trước, bị bầy ong ào ra cắn, mặt sưng vù. Thơm đi sau sợ quá quay đầu bỏ chạy. Khanh vừa đuổi ong vừa đuổi đánh vợ, nói cô là đồ… không chung thủy.
Lần khác, cái bảng dưới núi đề “Dừng lại ở hai con, vợ chồng hạnh phúc” bị Khanh sửa thành “Dừng lại ở hai con vợ, chồng hạnh phúc”. Xã mời Khanh lên cạo cho một mẻ về tội làm sai lệch nội dung khẩu hiệu. Viết tường thuật và nộp năm trăm ngàn tiền “ngu” xong, Khanh về quậy Thơm với lý do… bà con với lãnh đạo xã mà không nói giúp cho một tiếng. Rồi Khanh hầm hầm xách gói đi.
Thiên hạ đồn Khanh có vợ lớn ở trong Nam , vợ nhỏ ở ngoài Bắc. Có người đề nghị Thơm truy tìm Khanh để chứng tỏ mình là người vợ… khúc giữa miền Trung. Thơm tỉnh rụi, nói ui chà, tìm làm gì, tui còn cả bầy dê trên rẫy, mất một con dê già ăn thua gì.
Hội Phụ nữ thôn lên rẫy thăm chị. Ai cũng khen cháu Thành, con chị, giống cha như đúc. Chị nói giống vậy nó mới “chung thủy” cho được 2 năm. Hỏi chị dám yêu nữa không? Chị cười giòn tan, nói dám chớ, nhưng phải “xuống cấp” thôi. Tui đang yêu anh xe ôm dưới chợ.
Chị bạn cười cười, nói không ngờ xe tải đãi xe ôm. Thơm nói “nhưng tui hơi lo. Hổng biết ảnh có chịu lấy xe ôm chở con ông xe tải đi học không đây?”.
Theo Trần Cao Duyên
Thanh Niên