Tôi đã hỏi chi tiết khách sạn và tới tận nơi nhưng không thể ngờ em lại nói dối, em không ở một mình.
Tôi quen em giữa buổi chiều thu lạnh Sài Gòn trong một buổi họp mặt sinh nhật người bạn. Khi gặp em tôi nghĩ mình đã tìm thấy một nửa cuộc đời. Tôi từng có lúc nghĩ hai đứa mãi thuộc về nhau nhưng cuộc đời có ai lường trước được chữ ngờ, giờ nó trở thành nỗi ám ảnh với tôi trong một năm nay.
Tôi tốt nghiệp đại học Bách Khoa, còn em là sinh viên Kinh tế. Cuộc sống của tôi thực sự may mắn khi mới ra trường đã được nhận vào công ty cổ phần để làm. Từ khi quen em tôi xác định mình sẽ cố gắng vì cuộc tình này và phấn đấu làm việc. Em sinh ra trong một gia đình nhiều anh chị em, phải bươn chải nhiều cho cuộc sống mưu sinh nhưng trong em vẫn toát lên một sự mạnh mẽ hiếm có. Có lẽ vì thế tôi càng yêu em hơn.
Ban đầu chuyện tình cảm của chúng tôi không nhận được sự đồng ý hai bên gia đình, có lúc tưởng chừng mất nhau. Vì tình yêu, em và tôi cố gắng vượt qua mọi rào cản để có thể ở bên nhau. Cuối cùng gia đình hai đứa chấp nhận thì lại có sóng gió ập tới. Vì muốn mang lại cuộc sống hạnh phúc và đầy đủ hơn cho em cũng như muốn làm tròn trách nhiệm sau này tôi đã xin đi làm ở Đồng Nai, ở đó có thu nhập tốt và sẽ có tiền làm đám cưới.
Rắc rối phát sinh khi em bỗng thay đổi, so sánh giữa mức thu nhập của tôi và em. Lúc tôi bằng lương em sẽ không có chuyện gì xảy ra. Khi em thấp hơn lương tôi, em sẽ làm mọi cách để có thể bằng, kể cả đi làm tối ngày sáng đêm. Tôi không hiểu tại sao cho đến một hôm nghe được từ chính em nói: “Anh cái gì cũng có cả, lương cao, công việc tốt, có nhà sẵn và bố mẹ. Em chẳng có gì, chỉ muốn có một ngôi nhà của riêng mình”.
Mặc dù trong thâm tâm tôi vẫn tiết kiệm từng tháng để dành mua nhưng khi nghe từ chính người phụ nữ mình yêu nói câu đó, tôi buồn một thời gian. Hóa ra việc em cố gắng nỗ lực chỉ vì hơn thua với tôi. Nếu đã xác định đám cưới không lẽ không thể trao đổi về việc đó? Khoảng cách làm bùng lên những đốm lửa ấm và làm tắt đi những ngọn lửa lạnh lẽo. Đi làm xa nhưng tôi vẫn thăm em thường và cảm nhận được sự xa cách dần dần trong em.
Em không còn ôm khi tôi chở trên xe máy, không còn những cái ôm ấm áp ngày nào. Một đêm lạ rồi cũng đến, tôi không ngủ được và nghĩ miên man về em. Trong cái lạnh của một buổi sáng chủ nhật tôi chạy qua nhà em và chờ để có thể chở em đi chơi. Người tôi như tê dại, tôi gọi điện thoại cho em mà không được. Mới hôm qua em bảo đi sinh nhật cùng công ty, sau đó còn đi hát karaoke mà. Bất giác chột dạ tôi chạy về quê của em, em không có ở nhà. Khi hai bác bảo con gái không về, tim tôi như ngừng đập.
Hôm sau tôi về qua nhà em, em chính thức chia tay, lý do đưa ra là trong khoảng thời gian tôi đi làm xa em không còn tình cảm với tôi và nhận lời yêu của một anh trong công ty. Tim tôi như vỡ nát, vẫn cố níu kéo cuộc tình này. Cho đến khi em bảo anh trong công ty này tuyệt vời lắm, cái gì cũng tốt và có thể mang lại nhiều điều em muốn. Tuy nhiên anh ta lại hay kè kè theo em, bất kể đi làm thêm hay đi đâu, rồi tịch thu cả điện thoại vì sợ em liên lạc với tôi.
Không chấp nhận chuyện tình cảm mập mờ này tôi đã đến nhà em lần nữa và cần một câu trả lời, 3 người đã gặp nhau ở đó. Thấy tôi, em lặng đi và bước vào phòng trọ. Tôi hỏi em chọn ai, rốt cuộc chỉ nhận lại sự im lặng. Đó là lúc tôi hiểu mình nên làm gì. Tôi đồng ý chia tay và em cứ quen người đó.
Sau đó em chạy qua xin lỗi, mong tôi tha thứ vì đã say nắng người khác, vì yêu em tôi đã đồng ý tha thứ. Bẵng đi 2-3 ngày tôi hỏi lại về ngày hôm ấy, em bảo ngủ trong khách sạn một mình do về trễ quá. Tôi đã hỏi chi tiết khách sạn và tới tận nơi nhưng không thể ngờ em lại nói dối, em không ở một mình. Tôi như chết đi sống lại lần nữa. Giờ quen em nhưng tôi vẫn nghĩ về đêm đó, không lẽ cứ xa nhau em lại ngả vào vòng tay người đàn ông khác thế này? Tôi thật sự cần lời khuyên, mong các bạn giúp đỡ.
Tôi tốt nghiệp đại học Bách Khoa, còn em là sinh viên Kinh tế. Cuộc sống của tôi thực sự may mắn khi mới ra trường đã được nhận vào công ty cổ phần để làm. Từ khi quen em tôi xác định mình sẽ cố gắng vì cuộc tình này và phấn đấu làm việc. Em sinh ra trong một gia đình nhiều anh chị em, phải bươn chải nhiều cho cuộc sống mưu sinh nhưng trong em vẫn toát lên một sự mạnh mẽ hiếm có. Có lẽ vì thế tôi càng yêu em hơn.
Ban đầu chuyện tình cảm của chúng tôi không nhận được sự đồng ý hai bên gia đình, có lúc tưởng chừng mất nhau. Vì tình yêu, em và tôi cố gắng vượt qua mọi rào cản để có thể ở bên nhau. Cuối cùng gia đình hai đứa chấp nhận thì lại có sóng gió ập tới. Vì muốn mang lại cuộc sống hạnh phúc và đầy đủ hơn cho em cũng như muốn làm tròn trách nhiệm sau này tôi đã xin đi làm ở Đồng Nai, ở đó có thu nhập tốt và sẽ có tiền làm đám cưới.
Rắc rối phát sinh khi em bỗng thay đổi, so sánh giữa mức thu nhập của tôi và em. Lúc tôi bằng lương em sẽ không có chuyện gì xảy ra. Khi em thấp hơn lương tôi, em sẽ làm mọi cách để có thể bằng, kể cả đi làm tối ngày sáng đêm. Tôi không hiểu tại sao cho đến một hôm nghe được từ chính em nói: “Anh cái gì cũng có cả, lương cao, công việc tốt, có nhà sẵn và bố mẹ. Em chẳng có gì, chỉ muốn có một ngôi nhà của riêng mình”.
Mặc dù trong thâm tâm tôi vẫn tiết kiệm từng tháng để dành mua nhưng khi nghe từ chính người phụ nữ mình yêu nói câu đó, tôi buồn một thời gian. Hóa ra việc em cố gắng nỗ lực chỉ vì hơn thua với tôi. Nếu đã xác định đám cưới không lẽ không thể trao đổi về việc đó? Khoảng cách làm bùng lên những đốm lửa ấm và làm tắt đi những ngọn lửa lạnh lẽo. Đi làm xa nhưng tôi vẫn thăm em thường và cảm nhận được sự xa cách dần dần trong em.
Em không còn ôm khi tôi chở trên xe máy, không còn những cái ôm ấm áp ngày nào. Một đêm lạ rồi cũng đến, tôi không ngủ được và nghĩ miên man về em. Trong cái lạnh của một buổi sáng chủ nhật tôi chạy qua nhà em và chờ để có thể chở em đi chơi. Người tôi như tê dại, tôi gọi điện thoại cho em mà không được. Mới hôm qua em bảo đi sinh nhật cùng công ty, sau đó còn đi hát karaoke mà. Bất giác chột dạ tôi chạy về quê của em, em không có ở nhà. Khi hai bác bảo con gái không về, tim tôi như ngừng đập.
Hôm sau tôi về qua nhà em, em chính thức chia tay, lý do đưa ra là trong khoảng thời gian tôi đi làm xa em không còn tình cảm với tôi và nhận lời yêu của một anh trong công ty. Tim tôi như vỡ nát, vẫn cố níu kéo cuộc tình này. Cho đến khi em bảo anh trong công ty này tuyệt vời lắm, cái gì cũng tốt và có thể mang lại nhiều điều em muốn. Tuy nhiên anh ta lại hay kè kè theo em, bất kể đi làm thêm hay đi đâu, rồi tịch thu cả điện thoại vì sợ em liên lạc với tôi.
Không chấp nhận chuyện tình cảm mập mờ này tôi đã đến nhà em lần nữa và cần một câu trả lời, 3 người đã gặp nhau ở đó. Thấy tôi, em lặng đi và bước vào phòng trọ. Tôi hỏi em chọn ai, rốt cuộc chỉ nhận lại sự im lặng. Đó là lúc tôi hiểu mình nên làm gì. Tôi đồng ý chia tay và em cứ quen người đó.
Sau đó em chạy qua xin lỗi, mong tôi tha thứ vì đã say nắng người khác, vì yêu em tôi đã đồng ý tha thứ. Bẵng đi 2-3 ngày tôi hỏi lại về ngày hôm ấy, em bảo ngủ trong khách sạn một mình do về trễ quá. Tôi đã hỏi chi tiết khách sạn và tới tận nơi nhưng không thể ngờ em lại nói dối, em không ở một mình. Tôi như chết đi sống lại lần nữa. Giờ quen em nhưng tôi vẫn nghĩ về đêm đó, không lẽ cứ xa nhau em lại ngả vào vòng tay người đàn ông khác thế này? Tôi thật sự cần lời khuyên, mong các bạn giúp đỡ.
{ 0 nhận xét... read them below or add one }
Đăng nhận xét